Khi ta không yêu người (part 1)
Tiễn người ra cửa rồi Tôi quay vào lặng lẽ Chợt thấy mình cô đơn Giữa ngổn ngang bàn ghế Khi người ta không yêu Buồn đã thành một nhẽ Khi ta không yêu người Sao cũng buồn đến thế Như đánh mất điều gì Lòng bâng khuâng khó tả Như thể mắc nợ ai Món nợ không thể trả Có lẽ ta thương người Giờ này đang lủi thủi Hay là ta thương ta Từng chịu nhiều hắt hủi (trích Cho một người - Anh Ngọc ) Để tự thoát ra khỏi tình trạng cảm nắng đơn phương kha khá lần trong quá khứ, cách duy nhất hiệu nghiệm đối với tôi là cắt đứt liên lạc hoàn toàn với phía bên kia cho đến khi nào mình "over it." Khi ở vị thế ngược lại (tức là không thể đáp lại tình cảm của một người), cái cảm giác cũng khó chịu không kém, đúng theo kiểu "nợ ai một món nợ không thể trả" mà Anh Ngọc đã nhắc tới trong bài thơ. Nhưng làm gì để giúp đối phương vượt qua chuyện này nhanh và dễ dàng hơn thì tôi cũng chưa có giải pháp gì hữu hiê