Khi ta không yêu người (part 1)
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Khi người ta không yêu
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
(trích Cho một người - Anh Ngọc)
Để tự thoát ra khỏi tình trạng cảm nắng đơn phương kha khá lần trong quá khứ, cách duy nhất hiệu nghiệm đối với tôi là cắt đứt liên lạc hoàn toàn với phía bên kia cho đến khi nào mình "over it."
Khi ở vị thế ngược lại (tức là không thể đáp lại tình cảm của một người), cái cảm giác cũng khó chịu không kém, đúng theo kiểu "nợ ai một món nợ không thể trả" mà Anh Ngọc đã nhắc tới trong bài thơ.
Nhưng làm gì để giúp đối phương vượt qua chuyện này nhanh và dễ dàng hơn thì tôi cũng chưa có giải pháp gì hữu hiệu hơn. An ủi, khuyên nhủ chỉ càng làm họ nuôi hy vọng.
Nên triệt để nhất vẫn phải tỏ ra lạnh tanh và phũ, đẩy họ ra càng xa và càng nhanh càng tốt. Cách này có thể gây tổn thương nhất thời, nhưng love crisis là chuyện khó có thể tránh khỏi tổn thương dù xử lý thế nào.
Dưới đây là một vài mảnh kỷ niệm như vậy. Dù không thể đáp lại, nhưng tôi vẫn luôn nâng niu chúng để tự nhắc nhở rằng mình có được rất nhiều may mắn trong cuộc đời này.
1.
Anh!
Anh có ngạc nhiên không khi em viết thư này cho anh, em có một vài chuyện muốn nói với anh. Em cũng chưa biết phải bắt đầu từ đâu nữa, và điều em muốn nói là: Em rất thích anh.
Em không biết tại sao nữa, có lẽ anh đã gây cho em cảm xúc quá mãnh liệt, em luôn nghĩ bản thân mình không bao giờ rung động trước ai, thật đấy. Với anh thì khác, em có cảm giác mình hạnh phúc và như thế là đủ.
Em tự hỏi có phải là vội vàng quá không, vì anh em mình mới gặp nhau một lần. Cảm xúc của em chỉ là trẻ con thôi phải không? Em chỉ mong điều đó là thật. Vì em không muốn dây vào chuyện tình cảm, khi đó em sẽ buồn và khổ, cũng giờ này năm ngoái em đã buồn và năm nay cũng vậy.
Từ hôm gặp anh, đầu óc em cứ ngẩn ngơ ra, em không biết tại sao, khi đoán được thì em lại muốn phủ định tất cả. Em chưa bao giờ kể cho anh biết là: trước đây cuộc sống của em hoàn toàn bình thường, còn khi bước vào thế giới gay với em chỉ là một "trò chơi" mà thôi, em tự nhủ là sẽ rút khỏi cuộc chơi khi mệt mỏi, huống chi là chuyện "cảm xúc" hay "yêu đương" gì đó em chỉ coi là: phù phiếm.
Cuộc đời luôn trêu chọc người ta phải không nhỉ? Nói được đến đây là em vui lắm rồi, còn anh đang nghĩ gì? Em không biết rõ nhưng em có thể đoán được. Có phải em đã rung động trước anh không hả anh?
Em không tin đây là tình yêu. Giả sử, chỉ là giả sử thôi; nếu anh có thích em đi chăng nữa thì em cũng không thể là bf của anh được. Với em là không thể, thế giới của chúng ta không giống nhau. Thật vui vì em đã quen biết anh. Trước khi ngưng viết em còn muốn nói với anh rằng: đây không phải là một bức thư tình, càng không phải là những lời tán tỉnh anh, anh hiểu không?
Em viết bức thư này như một lời tâm sự vậy, như là em hồi còn chưa gặp mặt anh ấy, coi anh như một người anh, từng trải, hiểu biết và luôn sẵn sàng giúp đỡ em. Anh không phải nói gì lại đâu nhé, kệ em. Rồi "sau cơn mưa, trời lại sáng" ấy mà. Phải không anh?
(trả lời của tôi sau 3 năm)
Em,
Có lẽ đến bây giờ nhìn lại, em cũng hiểu rằng: tình cảm của em vào lúc ấy chỉ là sự bột phát nhất thời. Biết là em mong hồi âm, nhưng anh đã im lặng. Nếu anh thật sự vô tâm, liệu anh có lưu giữ bức thư này cho đến tận hôm nay không? Lúc đó im lặng là câu trả lời tốt nhất, theo anh nghĩ, để giúp em nhanh chóng vượt qua trạng thái say nắng của mình.
Và đúng thế "sau cơn mưa, trời lại sáng", giờ đây em đã trưởng thành lên nhiều, đã có hạnh phúc riêng của em, và một điều tuyệt vời nữa là sau ba năm biết nhau, anh em mình vẫn duy trì được tình bạn tốt.
Bây giờ em còn dám quả quyết rằng "Thế giới của chúng ta không giống nhau" nữa hay thôi vì rõ ràng gay life đối với em đã không còn chỉ là một "cuộc chơi"...
2.
Nó đang thik 1 người, dù người ấy hơn tuổi. Nhưng nó vẫn muốn dc gọi là ấy. Ấy và tớ...
Lại 1 ngày mưa nữa, nhưng nó ko giống như hôm trước bởi vì tớ dc ở bên ấy, dc ở bên người mà tớ yêu, dù ấy chưa yêu tớ nhưng tớ hạnh phúc lắm... Ấy thật đặc biệt, áo mưa xanh đỏ lồng vào nhau, nhìn thật là ngộ... Tớ hạnh phúc lúc ấy trách tớ khi nhìn thấy tớ ướt mèm vì ko chịu mang áo mưa... nhưng tớ biết trong sự trách móc đó là cả sự quan tâm của ấy dành cho tớ...
Tớ nhớ lúc chơi game, tớ và ấy ngồi cạnh nhau, bắn khủng long ( ^!^)... Tớ lúc đó muốn cầm khẩu súng bắn ấy hơn, bắn 1 mũi tên tình yêu để ấy quan tâm đến tớ... Nhưng tớ biết ko thể bắt ép ai phải yêu mình... Nhưng dù sao lúc ấy, tớ cũng mong như vậy lắm ấy à...
Ngồi cạnh ấy, thật hạnh phúc... nhiều, nhiều lắm... quần áo ướt nhưng tớ vẫn cảm thấy ấm áp bên trong... Rồi lúc ấy đèo tớ về, muốn dc ôm ấy, nhưng ko đủ can đảm để nói... tớ nhát gan quá phải ko ấy... tớ biết mà T_T... nhưng dù sao đó cũng là 1 buổi tối hạnh phúc của tớ... Cảm ơn ấy nhé... Tớ vẫn mong ngày mai sẽ là 1 ngày mai hạnh phúc...
Mong chờ chi nữa cũng thế thôi
Cánh cửa tình yêu khép lại rồi
Ngoảnh đầu, trở bước không đành dạ
Quay lưng, để mặc lệ nhạt nhòa
3.
Anh. Cuối cùng điều mà em ko mong đợi cũng đã đến, 1 điều khiến cho em khi nghe xong mà hồn ko còn trong cái xác đáng ghét này nữa. Đau, rất đau, đã lâu rồi ko có việc gì khiến cho em phải đau đến thế... như vừa bị đâm bởi 1 nhát dao rất sâu... khó mà tả đc tâm trạng đó... chỉ còn biết ngồi đờ ra, im lặng và nhìn mọi vật xung quanh.
Có thể với ai đó, việc nói ko thik chỉ là 1 cách thể hiện tc of họ với mình, nói xong là thôi, nhưng họ có biết ng nghe câu đó đau đến thế nào? Đã có những lúc những chuyện buồn liên tiếp xảy đến với em, nhưng em vẫn cố đứng dậy, cố cười để giấu đi những nỗi đau đâu ai biết? Họ tưởng em sung sướng, họ tưởng em đc mọi ng yêu quý... Liệu họ có biết hằng đêm, khi chỉ còn 1 mình với 4 bức tường, em đã phải bật khóc vì cô đơn, vì ko ai để ý đến cảm giác của mình...
Sau cuộc tình gần 1 năm, em đã gần như mất đi chính mình, đánh mất niềm tin, sự can đảm, sự hồn nhiên luôn tin vào 1 cuộc sống tươi đẹp.... Em luôn hi vọng có 1 ai đó giúp em lấy lại niềm tin, hi vọng vào những điều tươi đẹp hơn... Nhưng cuối cùng thì sao? Em lại thất vọng 1 lần nữa, niềm hi vọng vụt tắt chỉ sau 1 câu nói. Hiền là sai sao? Hiền thì ko ai yêu à? Tưởng em muốn mình hiền lắm sao? Đã có lúc em mong mình thật ác để ko ai dám đến gần mình, ko ai dám bắt nạt mình nữa!
Bây giờ chỉ ước có 1 bờ vai, 1 vòng tay sẵn sàng dang ra để ôm em, cho em đc khóc thoả lòng... cho em những lời an ủi... im lặng và lắng nghe!
Còn về anh... chỉ mới quen nhưng ở anh em thấy đc những đức tính em cần ở 1 ng yêu... em thik điều đó... em rất trân trọng nó... Nhưng anh đã ko cho em cơ hội... em đành giữ những tc này trong tim... nó sẽ như 1 vết thương sâu ko biết khi nào mới lành!
Em. Anh thật cũng chẳng vui vẻ gì khi không thể đón nhận tình cảm này của em. Nhưng chuyện tình cảm khó là điều có thể ép buộc được, phải ko? Anh không thể ép mình yêu hay không yêu em. Và lý do ko chỉ đơn giản là em hiền hay em không hiền, không thể giải thích cặn kẽ. Nó là sự tổng hợp của mọi thứ...
Sau một thời gian tìm hiểu, anh không có cảm giác với em như với người mà anh sẽ yêu thương. Và khi đã không có tương lai, tốt nhất anh nói ra sớm, cho dù em thấy nó lạnh lùng và vô tình thật đấy, nhưng thực ra sẽ khiến em qua khỏi nhanh hơn, sẽ khiến vết thương của em bớt sâu hơn. Còn cứ để tình cảm của em ngày một thêm sâu, để cuối cùng chuyện gì đến vẫn phải đến và em sẽ còn đau hơn gấp nhiều lần bây giờ. Anh không biết nói gì thêm, vì có nói nữa cũng chỉ là những lời an ủi sáo rỗng mà thôi. Mạnh mẽ lên em nhé.
Làm gì có ai ngang cửa
Gió mùa vẫn cứ se lòng
Cánh cửa thôi không khép mở
Mà lòng không nguôi chờ mong.
Có một mùa đông xa xưa
Khuất sau bao nhiêu là gió
Ta đứng góc đường chờ em
Bài thơ nồng nàn như lửa
Có một mùa đông trong mưa
Lá bàng rực hồng mắt nhớ
Những chiều chủ nhật ta chờ
Sân ga - tàu về trong gió
Có một mùa đông trượt ngã
Lạnh giòn tiếng gãy cành khô
Rồi đã tan vào sương khói
Điều tưởng không tan bao giờ
(trích Đoản khúc - Đàm Huy Đông)
4.
Anh đã từng hỏi em đánh giá mình với nhân vật Dyktily của anh như thế nào??? Em cố gắng lảng tránh trả lời câu hỏi ấy, Em biết nói như thế nào??? Khi mà chính em cũng giật mình đến mức không tin nổi những cung bậc cảm xúc, tính cách của em lại giống nhân vật kia đến vậy.
Anh bảo em nên bình tĩnh lại, đừng sùng sục lên như thế! Nhưng anh có biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn em đã trải qua biết bao trạng thái cảm xúc? Sự kìm nén bấy lâu nay vỡ òa ra khi em thừa nhận tình yêu với anh và cũng chính là mốc em thừa nhận bản thân mình.
Anh là người cho em được cảm nhận rõ nhất con người em, cho em những giây phút hạnh phúc vì được là chính mình... rồi giờ đây em phải chấp nhận quên anh đi... Nếu phải ăn cái gì, uống cái gì, làm cái gì để sớm quên được anh thì em tình nguyện ăn ngay lập tức chứ em ko muốn phải sống trong những giây phút như thế này nữa, khi mà từng phút giây, trên lớp học, trong bữa ăn thậm chí trong giấc ngủ em cũng nhớ đến anh...
Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên em nghĩ đến là làm thế nào để quên anh đi, ko để anh trong đầu nữa đây, nhưng đã mấy ngày rồi, tệ hại làm sao khi vẫn cứ thế, vẫn là nỗi nhớ dài, nỗi nhớ tưởng chừng đến phát điên lên, nhớ đến mức em chỉ muốn nhìn thấy anh 1 phút thôi hoặc là chỉ được nhìn từ xa, và trong đêm tối em phi xe máy với quyết tâm đến gọi cho anh, gặp anh chỉ đúng 1 lát, nhưng đến rồi, tay cầm điện thoại, đứng bất lực và ra về với quyết tâm sẽ quên anh bằng được... nhưng rồi...
Những ngày qua là những ngày... cho em thấy em yêu anh nhiều hơn... những ngày nỗi nhớ cứ triền miên, những Note đã viết ra rồi, những tin nhắn trên Face, trên điện thoại soạn ra rồi chỉ đơn giản là hỏi thăm anh thế nào thôi nhưng em ko sao gửi đi được, và sau những giây phút tranh đấu với chính mình như thế, những giọt nước mắt lại lăn dài, em cũng ko hiểu nổi sao nước mắt mình lại rơi nhiều như vậy...
Quay trở lại với câu hỏi của anh: giả sử tôi ko thể cho em cái điều em kiếm tìm: tình yêu thì em vẫn chọn anh, vẫn yêu anh. Mỗi người sẽ có những cách yêu khác nhau, em ko biết nếu có tình yêu với em, anh sẽ thể hiện nó ra như thế nào?
Nhưng tình yêu em dành cho anh có thể là những điều hết sức bình thường, vì em chỉ có thể làm được như thế nhưng em làm bằng cả trái tim. Em sẽ làm cho người em yêu luôn cảm thấy hạnh phúc đặc biệt khi ở bên em, đặc biệt là sự yêu thương, sự quan tâm, niềm đồng cảm – những thứ mà trước đây rất thiếu thốn… nhưng hơn cả là em sẽ ko bao giờ để cho người em yêu cảm thấy bị cô đơn.
Cái này thì chắc anh cũng ko thích nhưng em vẫn muốn được nói: Cảm ơn anh về tất cả, thực sự khi nói chuyện cùng anh, ở bên anh em cảm thấy 1 cách rõ ràng nhất con người của mình.
Mỗi khi đọc lại những dòng trên vẫn thấy tim mình thắt lại.
Lỡ có gặp xin người đừng khóc
Hãy cứ lạnh lùng mà bước qua nhau
Ta giam hết vào tim mình giông bão
Nên chẳng biết buồn, đã từ lâu.
Có một người hát rong về trên phố
Tiếng hát khẽ ngã vào con ngõ sâu
Mưa cũng ngã đâu đây làm ướt mèm tiếng hát
Người ta lớn dần qua những nỗi đau.
(trích Không đề 15 - Đàm Huy Đông)
(Khúc mùa thu - Phú Quang - hát vào một ngày tâm trạng...)
Người ta lớn dần qua những nỗi đau...
Mục lục bài viết cá nhân bổ sung https://vuenglishclass.blogspot.com/2021/07/bai-viet-ca-nhan-bo-sung.html
Comments
Post a Comment