Khi ta không yêu người (P2)

Link tới part 1: https://vuenglishclass.blogspot.com/2021/12/khi-ta-khong-yeu-nguoi-part-1.html

1.


Khi ở khoảng tuổi của em, tôi cũng đã nhiều lần trải qua cảm giác bất lực tương tự. Và để giải quyết vấn đề đó: những tự tin bề ngoài (cố gồng mình lên, sắm sửa quần áo, điện thoại, máy tính hợp thời, áp dụng những chiêu trò quen thuộc trong việc chinh phục người khác v.v...) không giúp được gì nhiều nếu điều em hướng tới là một mối quan hệ lâu dài và ổn định. Em cần có tự tin đến từ bên trong.

Tôi hay khuyên các bạn ở tuổi này thì nên tập trung vào sự nghiệp vì cuộc đời đâu chỉ gói gọn trong chuyện yêu đương. Nhưng một lý do nữa chính là học hành giỏi giang và có một công việc tốt cũng giúp em phát triển cái tự tin đến từ bên trong mà tôi mới nói. TỰ TIN CÓ HIỂU BIẾT. Lúc đó em đủ trải nghiệm và hiểu biết để biết rằng mình cần làm gì để chinh phục đối phương bằng chất chứ ko phải bằng những thứ bề ngoài phù phiếm.

Và nghe có vẻ trái khoáy nhưng em cũng đủ trải nghiệm và hiểu biết để hiểu rằng có những thứ trên đời, dù mình khát khao mong muốn nó là của mình đến mấy, sẽ không bao giờ thuộc về mình. Tin tôi đi, ngay cả từ bỏ, để biết nên dừng lại ở đâu cũng cần đến tự tin đấy. Từ trải nghiệm của bản thân, tôi rất tự tin khi nói ra điều này [;]

Em có thể nghĩ nếu cần nhiều thời gian để tôi luyện bản thân cho tự tin và bản lĩnh, nhỡ đâu em lại lỡ mất cái đối tượng "đồng điệu về tâm hồn, mà lại cùng tính hướng" vốn rất khó tìm, thì sao?

Tôi thì ko theo quan điểm vốn được lý tưởng và lãng mạn hóa: trên thế gian chỉ duy nhất một người có thể match với mình (nếu thế thì đã ko có... orgies, I'm kidding).

Tôi theo trường phái số hóa: Sẽ luôn là một tập hợp nhỏ. Em có thể lỡ dịp với phần tử này, nhưng em vẫn còn cơ hội với những phần tử khác thuộc cùng tập hợp. Gặp được người hợp tất nhiên là quan trọng, nhưng gặp được người hợp đúng thời điểm cũng quan trọng không kém. 

Có thể bây giờ vấn đề của em chính là: đúng người nhưng chưa đúng thời điểm. Và cũng có thể, nhiều năm về sau, khi em đã ổn định với một nửa khác của đời mình, em lại tự rút ra: nếu mình gặp cái nửa này 10 năm về trước, chắc gì đã thành? Vì có thể lúc đó cả em và cả người đó đều chưa đủ chín để biết mình thật sự cần gì trong cuộc đời, mà cũng chưa đủ hiểu biết và bản lĩnh để "make it work".

Chốt lại, vẫn là những câu nói quen thuộc Que sera sera. Fortune only favors the brave. Hiện tại, tập trung vào những mục tiêu quan trọng hơn cho tương lai lâu dài như học hành và sự nghiệp  thành công  tự tin  sớm hay muộn gì, những điều tốt đẹp khác sẽ đến.

PS. Câu "sau này có lẽ em vẫn sẽ phải lập gia đình theo nguyện ý của bố mẹ" thì tôi đã nghe quá nhiều từ những bạn trẻ ở giai đoạn mới bước vào đời để rồi không thấy mấy ai thực hiện (ít nhất là với những người bản lĩnh). Khi em đã "tự tin có hiểu biết" em sẽ có "tự tin để sống theo ý mình".

2.
Mặc dù bản thân tôi cũng đã từng viết một vài truyện ngắn thuộc thể loại này (mà không hề biết là nó có một cái tên như thế), người cầm tay dắt tôi vào thế giới Đam Mỹ là một nữ sinh. 

Thời gian đầu đọc Đam Mỹ hơi khó chịu, vì cứ quen tác phong khoa học, phân tích những điều phi logic trong phát triển cốt truyện và tâm lý nhân vật. Nhưng về sau, tôi học cách thả lỏng, giảm thiểu phần lý tính và đẩy mạnh phần cảm tính, đọc enjoy hơn hẳn. Nói cho cùng, đây ko phải là dạng tác phẩm luyện tư duy mà là thứ để con người ta ngu muội đi một chút, bớt thực tế một chút và mơ mộng theo những cái kết đẹp trong truyện.

Đọc Đam Mỹ tôi thường không thích những đoạn ngược. Chỉ lướt qua, chủ yếu nắm được diễn tiến câu chuyện. Tim cũng có thể thắt lại đôi chút nếu nhân vật đang trải qua một tình cảnh giống y hệt mình trước đây. Đoạn ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi nhiều hơn (và thường được đọc đi đọc lại) luôn là những đoạn HE. Vì sao nhỉ? Có lẽ cái đích hướng tới hạnh phúc trong cuộc đời thực đôi khi quả thật khó khăn.

Nhân vật Đam Mỹ mà tôi yêu thích nhất là Thiệu Vinh (trong Y Sinh Thế Gia) và Kỉ Tiễu (trong Diêm Vương) còn nhân vật tôi thấy đồng cảm nhất lại là Tiêu Phàm (trong Tình Yêu Đau Dạ Dày). Truyện mà tôi đọc đi đọc lại nhiều nhất, cho đến giờ, chắc là Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu.

Mấy chương đọc đêm qua có một vài tình tiết khiến tôi nhớ lại một kỷ niệm đã gần 15 năm, khi còn học và làm việc ở Singapore.

Tôi quen anh ta tại một gay bar. Trông tầm 28-29 gì đó, người gầy gầy, nhìn hiền lành, ngoài ra không có gì đặc biệt. Anh ta nhờ waiter mang một ly nước đến mời, rồi chủ động bắt chuyện và nói lý do làm quen: tôi trông giống người yêu cũ. Tôi nghe vậy chỉ cười ruồi vì đó là một trong những chiêu làm quen quá cũ (nếu là tôi thì tôi sẽ sáng tạo hơn một tí: trông em giống người yêu sắp tới của anh).

Tôi không nhớ tên Trung Quốc của anh ta là gì (đúng hơn là chưa bao giờ hỏi) mà chỉ quen gọi tên tiếng Anh: Henry. Anh ta gọi tôi là Min (tên dùng trong giới trước đây của tôi là Phạm Thanh Minh - lấy từ tên cô bạn gái đầu tiên và duy nhất mà tôi từng có cảm tình là Phạm Thanh Hương. Bạn nào đã đọc note Chẳng Biết Yêu Nhau Phải Những Gì chắc còn nhớ cô bạn này). 

Rồi tôi thấy tình cảm của anh ta phát triển quá nhanh dù hoàn cảnh cũng chỉ là gặp ở bar thì nói chuyện vu vơ vậy thôi. Nhưng lần nào tôi đến quán cũng thấy anh ta trực sẵn ở đó.

Tôi thuộc tuýp người có thể hàng giờ ngồi nghe bạn bè tâm sự và đưa ra lời khuyên. Nhưng nếu đối tượng đó lại nói về tình cảm với chính tôi mà tôi không thể đáp lại thì bản thân rất không thoải mái và cũng không biết phải đối đáp thế nào. Tôi không thấy hãnh diện vì được người thích, lại càng không có ý lợi dụng hay đem tình cảm của họ ra trêu đùa. 

Cộng thêm quan điểm: đã không có tương lai thì dập càng sớm càng tốt cho người khỏi khổ nên tôi rất phũ với những người không-tha-thiết chủ động tán mình. Dựng lên một bức tường vô hình vây quanh và làm đủ mọi cách để dập tắt hy vọng của họ.

Với Henry cũng không ngoại lệ. Tôi nói thẳng: anh ta không phải là tuýp người tôi thích, rồi tôi chưa bao giờ date người không phải người Việt (cái này có nói dối một tí), rồi tôi cũng sắp rời Singapore (điều này là sự thật: tôi đã có học bổng sang Mỹ và đang thu xếp mọi việc trước khi đi). Nhưng có vẻ không tác dụng gì. 

Tôi thậm chí không cho anh ta số điện thoại liên lạc và sau nhiều lần bị năn nỉ thì đành cho email. Anh ta viết kha khá email kể về mình và chuyện tình với người được cho là giống tôi trước đây. Tôi đọc nhưng hoặc không trả lời, hoặc nhận xét vài câu cho có.

Trong tuần đi làm cả ngày nên tôi chỉ đi bar được vào tối thứ 7. Sau khi quán bar đóng cửa (tầm 1h sáng), tôi thường lang thang một lúc qua những phố vắng trước khi lên xe về nhà. Thói quen này cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn giữ. Đó là thời gian của riêng tôi và những lúc như thế, tôi thật sự chỉ muốn đi một mình. 

Lần đầu anh ta đi cùng để tiếp tục nói chuyện, tôi dập thẳng: I wanna be alone. Thế là những lần tiếp anh ta lẽo đẽo đi sau cách một đoạn xa và cứ như thế theo đến khi tôi đến trạm xe buýt mới thôi.

Buổi tối cuối cùng trước khi rời Sing, tôi lại đến quán bar quen thuộc để tạm biệt cái nơi tôi đã gắn bó trong mấy năm qua. Tôi thông báo cho Henry biết đây là lần cuối cùng tôi đến nơi này. Ánh mắt nhìn của anh ta khiến tôi không thể nói lời từ chối với đề nghị tiếp theo. 

Đêm đó, thay vì đi lang thang như mọi khi, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên vỉa hè, nhìn đường phố. Tôi vẫn có thể mường tượng rõ ràng cái khung cảnh vắng lặng, dưới ánh đèn vàng vọt nơi góc phố đêm đấy. Cái cảm giác không dám nhìn thẳng khi có một đôi mắt cứ luôn dán vào mình. Cả hai đều im lặng cho đến khi đến giờ ra xe buýt. Tôi bắt tay anh ta và nói nhỏ take care.

Sau khi tôi sang Mỹ, Henry còn viết thêm vài email nhưng tôi không hồi âm nên cũng coi như là mất luôn liên lạc. 5 năm sau, lúc đó tôi đang ở Hà Nội nghỉ hè. Tình cờ nổi hứng check lại cái tài khoản phamthanhminh@yahoo.com đã lâu không sờ tới thì thấy một bức thư mới gửi của Henry. 

Tôi có sững lại một chút vì không nghĩ anh ta còn nhớ đến mình sau 5 năm. Henry thông báo sắp sang Việt Nam du lịch và ngỏ ý muốn có cơ hội gặp lại tôi một lần. Tôi lưỡng lự mãi rồi rốt cuộc vẫn quyết định: không hồi đáp. Hãy để mọi chuyện thật sự chìm vào quên lãng vì nếu còn khơi lên, người khổ vẫn chỉ là anh ta mà thôi.

Đến giờ tôi vẫn không chắc quyết định ấy của mình là đúng hay sai. Mình có thật sự tàn nhẫn quá hay ko? Nhưng tôi tin, cái lý do mà Henry dùng để làm quen với tôi buổi đầu tiên chắc không phải chỉ là một cái cớ.

Theo logic của Đam Mỹ thì nếu nhân vật công kiên trì theo đuổi thì rốt cuộc nhân vật thụ cũng sẽ mủi lòng. Tôi đôi khi cũng nghĩ nếu mình thụ động một chút trong tình yêu, nếu mình ở Sing thêm vài năm nữa, hay tốt hơn là bị tai nạn ngay trước mặt Henry (nhưng ko bị sứt mẻ bộ phận nào) rồi được ân cần chăm sóc, liệu đời mình có thể sẽ có một kết cục lãng mạn như trong truyện Đam hay không?

Chẳng thể nào chia tay anh
Nhưng em phải đành thú nhận
Trên đôi tay em yếu mềm
Hạnh phúc chúng mình quá nặng

Em nhớ ngôi nhà ngày xưa
Trên bàn một bình hoa lớn
Những đóa hoa hồng mảnh mai
Nở tự bao giờ trong kính

Em còn bé con ngốc nghếch
Say mê vẻ đẹp lạ lùng
Bình hoa một lần em nhấc
Tìm điều bí ẩn bên trong...

Đôi tay nhỏ nhoi bạo dạn
Buông bình - tựa quả bóng tròn
Thủy tinh vỡ tung ngàn lệ
Vang như tiếng khóc thiên thần

Yêu em anh đừng yêu quá
Bởi em chẳng biết giữ gìn
Hạnh phúc biết đâu đổ vỡ
Như bình hoa ấy mong manh.
[Thú Nhận - Ditplepsen - Hoàng Hữu Phê dịch]

3.
Tôi gặp Steve, masseur on duty của một gay sauna nổi tiếng ở Kuala Lumpur và bản thân anh ta cũng là người đồng tính. Số phận run rủi thế nào cả hai lại thấy đồng cảm và ngồi nhâm nhi uống nước với nhau, tâm sự đủ chuyện tới ba tiếng đồng hồ liền.

Steve trước kia cũng làm việc ở Singapore và đã có mối tình đầu ở đấy. Cậu kể rằng thực ra tình yêu đầu của cậu nhận lời yêu chỉ nhằm để cố gắng quên đi người yêu cũ vừa chia tay. Sau một thời gian, chàng kia nhận ra rằng chiến lược đó không đem lại kết quả gì, rằng anh ta vẫn không thể quên người yêu cũ và cũng không thể phát triển tình cảm mới với Steve, đã lạnh lùng nói lời chia tay. Đang say đắm trong tình yêu, Steve suy sụp khủng khiếp, nghĩ cả đến chuyện tự tử. Nhắc đến điều này, vẻ mặt của cậu vẫn còn lộ rõ sự đau đớn.

Sau đấy, Steve quyết định bỏ việc ở Singapore và quay trở lại quê hương. Mặc dù mức sống và thu nhập ở Mã Lai không thể so nổi với ở Sing, Steve không thể chịu đựng được việc ở lại, biết rằng sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có ngày mình sẽ chạm trán với mối tình đầu vì Sing là một đất nước quá nhỏ bé. Một chi tiết thú vị là hai người quen nhau ở Niche, một gay disco khá nổi tiếng (hiện giờ đã đóng cửa). Tôi có lẽ cũng biết mặt người yêu cũ của Steve vì tại thời điểm xảy ra câu chuyện, cả tôi và người kia đều đi Niche rất thường xuyên.

Trước khi tạm biệt, tôi hỏi Steve một câu quen thuộc "Có bao giờ mày ước rằng mày sinh ra là một con người bình thường không?

Và cậu ta trả lời: "Không, tao ước gì tao không phải là người, mà chỉ là một cái gì vô nhân, không có trí óc, không có trái tim, không có tình cảm, để không bao giờ phải suy nghĩ quá nhiều và không bao giờ chịu tổn thương.

Có điều gì trong giọng nói tưởng như đã vô cảm của cậu khiến tôi rùng mình.

Thời gian làm tim quên mau
Thời gian làm nguôi cơn đau
Mà sao với ta, thời gian không nhiệm màu?

BONUS.
Nhắc đến thời ở Sing còn một vụ đáng nhớ nữa mà giờ nghĩ lại tôi thấy mình trẻ con và hơi ác. Lúc đó tôi vẫn đang học thạc sĩ về công nghệ phần mềm ở trường NTU chứ chưa ra đi làm. Một lần đang ngồi trên metro thì có một ông (đúng hơn là một đại thúc, tóc muối tiêu, béo béo, trông có vẻ dân buôn bán) lên ngồi cạnh. 

Đi lâu nên một lúc sau ông ta quay sang bắt chuyện, hỏi tôi học ở đâu. Nghe tên trường ông ta có vẻ ngạc nhiên lắm. Có lẽ vì tôi dù đang học cao học nhưng mặt nhìn chỉ như học sinh cấp 3, lại thêm dáng người còi dí còi dị.

Sau đó thì ông ta gạ tôi đến nhà để dạy ổng... tiếng Việt. "I'll give you MONEY" ông ta nhắc đi nhắc lại và nhấn mạnh chữ này, rồi đưa cho tôi số điện thoại. 

Tôi về tung luôn số lên gay forum của NTU kèm theo câu "He'll give you MONEY" để cho thằng nào thiếu tiền có thể gọi :)

Link tới part 3: https://vuenglishclass.blogspot.com/2021/08/khi-ta-khong-yeu-nguoi-p3.html

Mục lục bài viết cá nhân bổ sung https://vuenglishclass.blogspot.com/2021/07/bai-viet-ca-nhan-bo-sung.html

Comments

  1. Em cũng giống thầy ở độ phũ với đối tượng mình xác định không có tình cảm.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Class FAQ

Lịch đăng ký và khai giảng lớp mới

Chương trình học