Khi ta không yêu người (P3)
Link tới part 1: https://vuenglishclass.blogspot.com/2021/12/khi-ta-khong-yeu-nguoi-part-1.html
Link tới part 2: https://vuenglishclass.blogspot.com/2021/08/khi-ta-khong-yeu-nguoi-p2.html
1.
Tôi nghĩ càng về sau càng khó yêu là một chiều hướng tự nhiên với đa số mọi người, chứ không chỉ riêng em. Càng về sau, chúng ta càng phải phân bổ thời gian cho nhiều thứ, trong khi yêu lại tỉnh hơn, cân nhắc đánh giá nhiều yếu tố lý tính hơn (bởi cái thận trọng của người đã "có tuổi," không thể si mê điên cuồng như thời trẻ).
Bạn bè của tôi, gay hay straight, yêu nhau nhiều và chia tay cũng nhiều. Những cuộc tình thoảng qua thì không nói nhưng tôi thật tiếc cho những cặp đã yêu nhau chân thành và sâu đậm được ít nhất 4-5 năm rồi lại chia tay vì một lý do không đáng và sau đó mỗi người đều rất cô độc trên con đường dài đi tìm mối tình lớn tiếp theo. Lúc đó hối hận thì đã muộn.
Với em, em chưa hẳn đã có một tình yêu như vậy để mà hối hận. Việc em vẫn không thể quên mối tình xưa chưa khẳng định điều gì. Nó "dường như" gây ấn tượng mãnh liệt hơn những chuyện tình sau vì đơn giản nó là tình yêu đầu đời với một kết thúc dở dang khiến con người ta luôn hoài niệm chứ chắc gì nó đã hẳn là mối tình lớn của đời em? Thẳng thắn mà nói, mối quan hệ "vài tháng" đó chưa qua yếu tố thử thách khắc nghiệt nhất là thời gian, chưa đủ chín để nói rằng: hai người thật sự có hợp nhau về lâu dài hay không.
Nói một cách khác, chắc gì em đã thương nhớ con người thật của mối tình đầu mà em thực ra thương nhớ cái "cảm giác" khi yêu lúc ấy. Tệ hơn: liệu em, một cách vô thức, có luôn mong tìm lại cảm giác này trong những mối quan hệ tiếp theo hay không?
Em cần tự hỏi bản thân: thật sự em chia tay những người đến sau vì ở họ có một nhược điểm bị coi là "deal breaker" hay chỉ đơn giản em vẫn vô vọng đi tìm lại một hình ảnh đầu đời? Khi mối quan hệ mới không "match" vào cái khuôn em tự nặn cho bản thân, tự nhiên em sẽ chọn ra một vài nhược điểm như cái cớ hợp pháp để chia tay, như lý do chính đáng để tự thuyết phục bản thân: mình đang làm đúng.
Phải nhớ rằng nếu giờ em được “xuyên không” để trở về mối tình đầu của ngày ấy, bản thân em cũng khó có thể yêu lại theo cách yêu của ngày nào. Em giờ đã khác xưa nhiều, cảm xúc yêu đương cũng dần chai sạn theo thời gian.
Đến thời điểm này, tôi nghĩ em có 2 con đường:
[1] Giữ niềm tin là mình sẽ gặp được tình yêu lớn của cuộc đời nếu mình đủ kiên trì và may mắn. Đây là một canh bạc với high stakes mà kết cục có thể là: đến cuối con đường mình vẫn độc hành.
[2] Settle với một lựa chọn tàm tạm vì cũng đã đến lúc mình cần làm điều mà gia đình, bạn bè, xã hội và thậm chí cả bản thân mình chờ đợi mình làm.
Tự em phải đưa ra quyết định nên đi hướng nào. Nhưng dù quyết định thế nào, tiếp tục ôm hoài niệm về một mối quan hệ xưa luôn là điều không ổn. It's time to let go, completely!
2.
Nếu người yêu hiện tại đang khiến em thật sự hạnh phúc (thật sự chứ ko phải ừ thì... "cũng" hạnh phúc) thì tôi nghĩ không hẳn em muốn quay lại hay còn vấn vương mối tình đầu mà em chỉ cần cái gọi là "closure" cho mối tình ấy.
Nhiều khả năng khi người ta chủ động chia tay em cách đây 5 năm (hẳn là kèm theo một hay nhiều lý do), lý do đưa ra và kết cục dẫn tới không làm em thấy thỏa đáng, để lại một vết gợn trong lòng, khiến bao năm qua em vẫn luôn băn khoăn trong tâm tưởng chuyện chia tay thật sự là do đâu.
Khi có dịp, em nên chủ động hẹn gặp lại người đó một buổi để hàn huyên tâm sự. Tốt nhất là gặp mặt trực tiếp chứ không chat online và chỉ riêng hai người (trừ khi hoàn cảnh không cho phép). Sau từng ấy năm, có thể người đó sẽ thành thật trải lòng hơn. Trút hết những gì còn khúc mắc của ngày xưa, to give yourself peace of mind so that you can truly move on with your life.
Vấn đề "closure" này quan trọng không chỉ với tình yêu đôi lứa mà mọi hình thức tình cảm từng có ý nghĩa quan trọng trong cuộc đời một con người. Một đứa trẻ bị bố hoặc mẹ bỏ bẵng sau khi ly dị, bao năm sau có thể vẫn muốn tìm lại người kia chỉ để hỏi câu "Why? Con thật sự có ý nghĩa thế nào với bốhay mẹ?"
Tôi từng có một cậu bạn thân cũng là người đồng tính, một người mà tôi đã từng ước "sau này về già tao với mày vẫn là bạn, sẽ mua nhà ở gần nhau, sẽ chạy qua chạy lại". Sự gắn bó của tôi với cậu đó chưa bao giờ là tình yêu đôi lứa, chưa bao giờ có sự hấp dẫn về thể xác. Nhưng đó là một người tôi coi trọng và muốn tiếp tục hiện hữu trong cuộc đời của mình.
Thế rồi một ngày chúng tôi chỉ đơn giản là stopped being friend. Cậu ta là người chủ động và chúng tôi, dù sau này thi thoảng còn gặp nhau ngoài nơi công cộng, không bao giờ thật sự nói về điều này. Tôi cũng có gián tiếp hỏi thăm về cậu ta, về nguyên nhân chấm dứt của tình bạn qua những người bạn chung nhưng ko ai cho tôi được một lý do thỏa đáng thật sự. Tại sao tôi không gặp mặt và hỏi thẳng cậu ấy thì hẳn là do sự kiêu hãnh quá mức của bản thân mình.
Nhưng chính vì thế, từ 2006 đến giờ tôi vẫn canh cánh bên lòng câu hỏi "What did I do wrong?" Cũng không hẳn là vì tôi muốn trở lại làm bạn như xưa (nói thẳng ra, sau từng ấy năm, mỗi người đã phát triển một mạng quan hệ xã hội tách biệt, không còn sống cùng một thành phố, và cuộc sống gần như ko còn điểm giao). Nhưng có lẽ giống em, tôi cần một "closure" để cuối cùng không phải gợn lòng về một mối quan hệ đã kết thúc hàng chục năm về trước.
3.
Khi làm anh Bồ Câu bất đắc dĩ, trường hợp mà tôi hay gặp nhất là chuyện các bạn đồng tính trót có tình cảm ngoài ý muốn với các bạn nam bình thường. Tình huống bế tắc này thường gây cho người trong cuộc không biết bao nhiêu là nước mắt và dằn vặt tinh thần, và tệ hại hơn nữa: có thể dẫn đến mất niềm tin vào cuộc đời, rồi thậm chí tìm cách chối bỏ bản chất thật của mình.
Dưới đây là một lời khuyên thuộc dạng này mà tôi còn lưu lại, viết cho một bạn có nickname là idunwannabmyself, người đã phát sinh tình cảm với một bạn nam khá thân cùng lớp nhưng không thể thoát được tình cảnh vô vọng này và còn nghĩ tới chuyện bỏ học để khỏi phải chạm mặt người kia. Tệ hơn, đây lại là tình cảm đầu đời của bạn ấy.
Gửi idunwannabmyself,
Mình đã từng trải qua tình cảnh giống như bạn bây giờ. Năm thứ nhất đại học, mới chỉ 16 tuổi, lần đầu tiên xa nhà một mình, khờ khạo và cô độc. Mình kết thân với đứa bạn ở cùng phòng nội trú và nằm cùng giường tầng. Mình tầng trên, nó tầng dưới. Mùa đông thì hai đứa góp gạo nấu cơm muối vừng, rồi đêm đến lại chui vào cùng một giường cho thêm ấm. Nằm ôm nhau ngủ tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi những đụng chạm. Và rồi những hành động ôm ấp, vuốt ve có thể rất vô tư của nó, đã dần gây cho mình ảo tưởng là nó cũng như mình. Rốt cuộc, nó lại là đứa trước tiên nhận ra sự khác biệt giữa mình và nó. Phản ứng đầu tiên: nó xin chuyển sang nằm giường khác, tránh không nói chuyện với mình, thậm chí quay mặt đi khi mình đến gần.
Lúc đấy mình đã yêu điên cuồng, yêu mà không được đáp lại, cũng không thể thổ lộ cùng ai. Điều đó khiến mình lại càng trở nên điên cuồng hơn. Cũng giống như hoàn cảnh của bạn, việc cố gắng quên người kia đi gần như là điều không thể vì hai đứa ở cùng phòng, nhìn thấy nhau hàng ngày. Mình thành ra hận người dù người đó không có lỗi, rồi hận chính mình, rồi oán trách cha mẹ tại sao lại sinh ra mình như vậy. Và mình cứ đau khổ, cứ điên cuồng, cứ dằn vặt như vậy trong suốt gần hai năm.
Một điều không may mắn nữa là lúc ấy mình chưa bước chân vào giới, chưa hề có một người bạn gay nào, không có ai từng trải hơn để khuyên bảo nên thế này hay thế kia. Chỉ đến khi điểm thi của mình tụt xuống đến mức thậm tệ, một học kỳ thi lại hai môn và có nguy cơ sắp mất học bổng, thì mình mới tỉnh ra và quyết tâm phải thoát khỏi trạng thái bế tắc này.
Mình lao vào học. Ngoài việc học cùng lúc ở hai trường đại học, học tiếng Nga và Anh ở trường, mình học thêm tiếng Nhật và Pháp, tham gia văn nghệ trường, tham gia câu lạc bộ cầu lông và yoga. Với một thời khoá biểu như thế, sáng sớm tinh mơ là mình đã biến khỏi phòng và chỉ quay lại khi đã gần nửa đêm. Đặt mình xuống giường là ngủ ngay lập tức, không còn thời gian hay sức lực để suy nghĩ quẩn quanh nữa. Và chiến lược đó mang lại kết quả.
Sau này khi mình có được tình yêu đích thực, yêu và được yêu, nhìn lại quá khứ, mình thấy hối hận. Mình không hối hận vì đã có tình cảm với một người bình thường (trong giới chúng ta, có ai không từng thế bao giờ?) Chính cái giai đoạn khủng hoảng đó đã cho mình biết thế nào là đau, đã dạy cho mình biết quan tâm đến người khác hơn và biết trân trọng tình cảm của người khác dành cho mình, luôn cố tránh để không làm cho người khác bị tổn thương. Điều mình ân hận là mình đã quá phí hoài thời gian, để cái tình cảm một chiều ấy đi quá xa, không đủ nghị lực để chấm dứt chuyện vô vọng ấy sớm hơn.
Bạn à, mình biết những mối tình kiểu như thế này rất khó dứt ra vì
1. Mối tình đầu đời, bạn thường đặt trọn vẹn tình cảm của mình vào đó và mong chờ sự đáp lại tương ứng từ phía bên kia.
2. Hai người thân nhau và quý nhau, rất dễ có ảo tưởng là người kia cũng "có gì" với mình.
3. Tâm lý con người, những gì không đạt được, người ta lại càng thêm khát khao và mong muốn. Theo tình thì tình chạy, nhưng đuổi tình thì tình theo mà.
Nhưng bạn biết đấy, nếu người bạn kia là người bình thường, dù anh ta có quý mến bạn đến đâu, họ cũng không thể cho bạn cái mà họ không có. Bạn đã từng gửi thư và nói rõ tình cảm của mình với K, nhưng cậu ta im lặng. Sự im lặng đó là câu trả lời rất rõ ràng.
Qua tâm sự của bạn, mình nghĩ, giống như mình, bạn cũng là một người khá lụy vì tình. Chính vì thế việc quên một người nào đó càng trở nên khó khăn hơn. Điều duy nhất bạn có thể làm bây giờ là tránh tiếp xúc hoàn toàn với K, tìm một việc gì đó để giữ mình luôn bận rộn, không còn thời gian suy nghĩ tiêu cực nữa. Càng kéo dài, bạn sẽ càng đau khổ và thậm chí làm mất đi những ấn tượng tốt đẹp còn lại của K về bạn. Bạn ấy có thể lảng tránh bạn, nhưng đừng để bạn ấy mất đi sự tôn trọng đối với bạn.
Nếu hai người học cùng lớp, hãy cố gắng đi sớm và ngồi bàn đầu. Như vậy bạn sẽ tập trung nghe giảng hơn và không bị vướng bận bởi hình ảnh của ai đó trước mắt. Và cũng đừng lo sẽ mất đi tình bạn thân với K. Khi bạn đã hoàn toàn làm chủ được tình cảm của mình, nối lại liên lạc cũng chưa muộn cơ mà.
Thế nhé, đừng sa vào con đường lầy của những tình yêu không có tương lai như mình đã từng mắc. Một nguyên tắc mình luôn nhắc đi nhắc lại với bạn bè của mình, nhất là những người còn yêu quá thiên về bản năng: Đừng bao giờ cho phép bản thân mình yêu một người không thể hoặc không muốn đáp lại tình cảm của mình.
Có câu nói rằng: khi mình vui, cả thế giới vui cười với mình. Nhưng khi mình đau khổ, thường chỉ có mình khóc với mình mà thôi.
Sao đành xa anh by Vũ Hồ
Comments
Post a Comment